“One more cup of coffee for the road
One more cup of coffee ‘fore I go
To the valley below”
(Bob Dylan)

CAFE SÁNG
Người đàn ông của tôi rất thích café, tôi cũng vậy. Mỗi sáng, tôi thường dậy sớm để pha hai ly café cho cả hai chúng tôi, ly của anh sẽ là đen, đá, không đường, ly của tôi sẽ có thêm chút sữa, và ấm nóng ngọt ngào.
Anh thường sẽ uống hết ly café đó rất nhanh, uể oải đọc một vài bài báo, anh cũng không có thói quen hút thuốc vào buổi sáng, anh nói nó khiến anh có cảm giác cay mắt và mệt mỏi. Còn tôi thì sẽ nhấm nháp từng ngụm nhỏ, lặng yên ngắm anh vừa huýt sáo vừa tất bật chuẩn bị quần áo và đồ dùng để đi làm, lúc ấy tôi có cảm giác anh như một đứa trẻ nhỏ, gấp gáp tất bật, rất ngộ nghĩnh.
Chúng tôi không có thói quen hôn tạm biệt nhau mỗi khi rời khỏi nhà, thậm chí tôi luôn tránh mặt mỗi khi anh rời đi. Tôi là người luôn sợ sự từ biệt, cảm giác như mình mãi mãi không thể chịu nổi cái buồn bã đó, nên cả đời vẫn không thể quen được với biệt ly thương nhớ. Anh hay mắng tôi ngớ ngẩn, “Điều đó nghe thật già nua, mà em già đi thì trông sẽ rất xấu xí, sẽ chỉ có anh chịu được em thôi” – Anh nói.
Với tôi, đó là những buổi sáng đẹp nhất…
CAFE CHIỀU
Tôi hay dành buổi chiều cho riêng mình. Đôi khi tôi ngồi café một mình ở một góc xa lạ bất kì nào đó trong thành phố nơi tôi đang ở. Và thường sẽ chọn Adagio hoặc nghe Ella Fitzgerald hát những bản Jazz tuyệt mỹ, hút thuốc như một thói quen, mơ màng nghĩ về những điều thực ra mình cũng không quan tâm lắm. Rồi quên.
Và tôi thường ra về khi trời đã tắt nắng…

CAFE TỐI
Tôi không muốn gọi tên những buổi tối ấy là những lần hẹn hò, vì chúng tôi thường không ai nhắc đến tình yêu trong những lần gặp gỡ ấy cả. Chúng tôi hay ngồi café trên tầng cao nhất ở một quán quen, cùng nhau. Anh, và tôi, thích vị cà phê ở đó. Gần như là thích nhất.
Trong những gì mà tôi còn nhớ được, chúng tôi hầu như rất ít nói chuyện, anh thường sẽ viết hoặc vẽ, tôi thì sẽ thưởng cho mình một vài những khoảng trống rỗng buông thả, thỉnh thoảng chúng tôi bắt gặp ánh mắt nhau trong niềm tha thiết ơ hờ. Cũng có khi, anh kể tôi nghe những câu chuyện về nhạc vàng, về văn chương, rồi anh hát Lam Phương “mắt em buồn trong sương chiều anh thấy đẹp hơn” trong niềm cô đơn run rẩy, một chút buồn rất khẽ…
Và, dù có nhắc đến tình yêu hay không, chúng tôi vẫn cảm nhận được rõ những yêu thương tuyệt vọng trong tâm hồn, vừa đủ gần vừa đủ xa, như thứ cafe sóng sánh trong mắt nhau lặng im qua những ngày buồn tuổi trẻ ấy…
CAFE ĐÊM
Thỉnh thoảng, chúng tôi hay cùng nhau thức tới sáng để xem một bộ phim yêu thích. Anh sẽ muốn pha café cùng với rượu vang cho cả hai, và sẽ chiều chuộng mọi thói biếng lười nhõng nhẽo của tôi, trong một niềm hân hoan không cần lý giải.
Những niềm vui ngắn, những giấc mơ dài, cả những lời thì thầm âu yếm miên man, cảm giác ngọt ngào dâng tràn lên mắt lên môi… Và tôi, như con mèo nhỏ nằm cuộn tròn trong vòng tay anh, ấm và êm…
Trời không muốn sáng!…