—
Ở tuổi gần 90, Anthony Hopkins vẫn hoàn thành hai dự án điện ảnh đồ sộ. Ông tham gia lồng tiếng phim, viết nhạc, vẽ tranh, làm nhà sáng tạo nội dung trên mạng xã hội… Vài năm trước, ở tuổi 83, ông giành giải Oscar lần thứ 2 trong đời với vai diễn người cha mắc bệnh Alzheimer trong bộ phim “The Father”.“Thật dễ dàng! Tôi không phải diễn, không cần phải tỏ ra già nua. Tôi già rồi!”, ông nói về vai diễn gây sững sờ cho cả thế giới với một nụ cười toe toét – The New York Times kể lại.
Trở thành bất kì ai
Trước khi trở thành một trong những diễn viên nổi tiếng nhất của thời đại này, Anthony Hopkins gần như có tuổi thơ bị coi là tự kỉ. Cậu bé nhà Hopkins rất ít giao lưu với người xung quanh mà hầu như chỉ sống khép kín trong tâm trí của mình, hoặc vẽ tranh, đánh đàn… Ở trường, Hopkins học hành làng nhàng, mắc chứng khó đọc, hay ốm yếu và luôn ngượng ngùng với mái tóc mái màu xám bạc và khuôn mặt nhợt nhạt.
Khi còn nhỏ, ông thú nhận mình chưa bao giờ mơ đến việc trở thành một diễn viên. Nhưng rồi những dự cảm điện ảnh được lóe lên trong đầu cậu bé Anthony Hopkins khi đó với suy nghĩ cần một lối thoát để thoát khỏi thực tại chán nản, “ước mơ của tôi khi đó là trở thành bất cứ ai ngoại trừ chính tôi”- ông kể lại.

Cho đến năm 15 tuổi, cảm hứng nghệ thuật thực sự đã được thổi bùng khi Anthony Hopkins gặp Richard Burton (một trong những diễn viên nổi tiếng nhất của Hollywood thời bấy giờ). Những vai diễn đầu tiên khiến chàng trai xứ Wales nhận ra diễn xuất chính là bản ngã, là lối thoát tốt nhất cho cuộc đời buồn bã của mình. Năm 1965, Anthony chính thức được mời tham gia vào Nhà hát Hoàng gia Anh trong vở diễn “Confessions of an Actor” và nhiều vai diễn được đánh giá cao sau đó.
Tuy nhiên, sân khấu không giữ chân được Hopkins quá lâu. Sự gò bó và khắt khe của giới Kịch nghệ Anh Quốc khiến một người ưu tự do và khát khao được hưởng thụ như ông cảm thấy “bồn chồn và bất mãn” – ông thú nhận. “Tôi không muốn bị hạn chế bởi những điều “phải làm”. Làm việc với điện ảnh dễ dàng hơn. Bạn bước ra ngoài dưới ánh nắng thay vì bị nhốt trong rạp hát tối tăm. Tôi không chấp nhận đau khổ vì nghệ thuật”.
Và thế là ông đến Mỹ, năm 1974, sau thành công của bộ phim đầu tay “EQuus” và một vài những bộ phim sau đó, Anthony quyết định định cư tại Los Angeles để sống với giấc mơ điện ảnh tại kinh đô Hollywood hoa lệ. Đôi khi, Hopkins thú nhận, ngoài diễn xuất, ông không giỏi thể hiện mình bằng cách nào khác. May mắn thay, con đường mà Hopkins chọn để thể hiện mình đã mang đến cho điện ảnh một huyền thoại thực sự.
Diễn viên sinh năm 1936 lần lượt khẳng định mình qua những vai diễn trở thành kinh điển của điện ảnh ở đa dạng thể loại, từ Tiến sĩ ăn thịt người Hannibal trong “The silent of the Lambs”, từ người quản gia lịch lãm trong “The Remains of the Day” hay vị thần quyền năng Odin trong “Thor”, từ tổng thống Mỹ Nixon đến danh họa Picasso hay đạo diễn quái kiệt Alfred Hitchcock… tài năng điện ảnh đã thực sự hiện thực hóa ước mơ thời thơ ấu, biến ông thành bất cứ ai ông muốn.


“Mọi người nói gì và nghĩ gì về tôi không phải việc của tôi”
Thời gian gần đây, sự xuất hiện Anthony Hopkins – ở tuổi 88 trên nền tảng tiktok khiến người yêu điện ảnh và cộng đồng mạng vô cùng ngạc nhiên và thích thú. Huyền thoại điện ảnh thoải mái đăng tải các video ngắn với những điệu nhảy vô cùng vui nhộn và tự nhiên, đôi khi ông chơi đàn, vẽ tranh, “lên đồ” đi nhận giải, thậm chí tấu hài trong bộ đồ tuềnh toàng trong nhà bếp…

Dường như chẳng có giới hạn hay định kiến nào với nam diễn viên nay đã bước vào tuổi “thất thập cổ lai hi”. Đối với Hopkins, cách tốt nhất để sống là sống và làm việc một cách tự nhiên, thuận theo số phận, và cuộc sống sẽ trở nên tốt đẹp. “Cứ làm đi, ngừng việc phân tích lại, hãy cứ bắt tay vào làm thôi. Tận hưởng mọi thứ. Bạn có thể làm được, cũng có thể không. Nếu không thể thì cũng không quan trọng gì. Đến cuối đời cũng đâu còn ai quan tâm nữa” – Hopkins dí dỏm nói và nheo nheo đôi mắt tinh quái.
Cuối năm vừa qua, ông vẫn gây ấn tượng mạnh mẽ với hai dự án phim đồ sộ, là vai diễn Nhà tâm lý học nổi tiếng Sigmund Freud trong “Freud’s Last Session” vừa ra mắt tháng 10 vừa qua, và vai người anh hùng giải cứu 700 đứa trẻ khỏi tay Đức Quốc xã trong bộ phim “One Life” sắp ra mắt tới đây. Anthony Hopkins không bám víu vào hào quang hay cố gắng trốn tránh tuổi già của mình, đơn giản là ông làm những điều mình thích, và khiến mình vui.
Trong cuộc sống hằng ngày hay trong diễn xuất, ông cũng luôn sống thật giản đơn và thuận theo cảm xúc, theo số phận. Cũng giống như cho dù toàn thể giới điện ảnh đều nhắc nhắc về Anthony Hopkins như là bậc thầy của lối diễn “method acting” (lối diễn nhập vai khiến diễn viên như hòa làm một với nhân vật – PV). Thì ngược lại, ông khẳng định rằng bản thân không theo đuổi lối diễn nghe có vẻ cầu kì, phức tạp đó. Ông luôn khuyên các diễn viên trẻ hãy diễn một cách đơn giản, thoải mái, hiểu rõ lời thoại của mình, để hướng đến việc “diễn như không diễn”. Với ông, đó là đỉnh cao của diễn xuất.

Và, cho dù được coi được xem như một trong những diễn viên xuất sắc nhất mọi thời đại, Anthony Hopkins gần như “phớt lờ” mọi sự đánh giá, khen chê của giới truyền thông hay xã hội. “Mọi người nói gì và nghĩ gì về tôi không phải việc của tôi. Tôi là chính tôi, và tôi làm những gì tôi làm” là câu nói truyền cảm hứng nổi tiếng nhất của Hopkins, đặc biệt đang được “viral” mạnh mẽ trên mạng xã hội trong giới trẻ hiện nay.
Đôi khi, để nói về cuộc đời mình, ông vẫn hài hước nhắc lại câu thoại nổi tiếng mà Hannibal Lecter đã nói với nhân vật Clarice (vai diễn của Jodie Foster) để nói về những sự lựa chọn trong cuộc đời mình: “Tôi làm điều đó chỉ để cho vui. Tôi rất dễ tính!”. Và thực sự, Anthony đã mang đến những điều khiến cả thế giới sửng sốt bằng sự giản đơn và tự nhiên đầy triết học của mình.